LaQ

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

7/9/2010

Trong cuộc sống, đôi khi ta phải gặp những người mà ta thực sự chẳng ưa tẹo nào, dù người đó chẳng làm gì mất lòng hay hại minh, hoặc nói xấu mình (ít ra thì cũng chưa lọt đến tai), nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt, ta chẳng thể nào ưa nổi người đó. Xét đến đầu tiên, tại sao người ta lại z với mình:
1) đó chỉ là cảm giác của riêng mình,
2) Tại mình làm gì đó người ta ghét mà k bjt,
3) Mình chẳng làm gì sai cả, tại mình k hợp nhãn người ta thui,
4) Vì ganh tỵ,....
Nhiều lý do lắm, nhưng cũng chẳng thể biết được sao lại như vậy. Cuộc sống đôi khi có điều gì đó mà ta k thể biết. Nhưng nhiều lúc k bjt lại tốt, chẳng phải lo nghĩ gì nhiều.
Cũng có người khó chịu ra mặt, nhưng mình phải nhún nhường, vì mình cần người ta, vì mình thấp cổ bé họng, vì..., mình cứ làm như vẻ ngu ngơ k bjt gì, thơ dại, cười xòa cho qua chuyện nhưng trong lòng lại cay đắng biết dường nào. Sống là phải chịu nhục vậy à?
Ngược lại, cũng có người ta yêu thương, tôn trọng, thích thú... nhưng chẳng mở miệng cho nên lời. Vì choáng ngợp, vì e ngại, vì rụt rè, vì mắc cỡ... Vd như người ta đẩy xe vào cổng cho, chẳng thèm quay lại có tiếng cám ơn. Chắc người ta đánh giá thấp mình lắm. Tự bản thân mình cũng cảm thấy xấu hổ lắm chứ, mình muốn khóc để chuộc cái lỗi lầm nhỏ con ấy. Nhưng làm gì được chứ, mình là đứa vốn vụng về trong giao tiếp ứng xử mà.
Mình quý người ta, k dám nói, mình ghét người ta, cũng k dám nói... Cái gì mình cũng không dám nói. Mình là kẻ ngu ngốc. Đừng trách tôi nhé, k phải vì tôi là kẻ bất lịch sự, chỉ vì tôi rụt rè và ngu ngốc quá thôi!
Suy nghĩ nhiều cũng mệt nhỉ? Sống nội tâm quá chi cho khổ.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ