LaQ

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Chuỗi ngày chán

Đang làm bài, nhưng sao k co tâm trạng j hết. Chán. Sao trời sinh ra lại có người suốt ngày chán nản, buồn bã như mình nhỉ? Mình muốn khóc nhưng k dc. Mình muốn nhiều thứ nhưng k dc. Mình k bjt fai làm sao bh. 
K hiểu sao, thấy người ta hạnh phúc (k bjt có hạnh phúc thiệt k, chỉ thấy chụp hình chung, đi chơi chung hay j đó...) mình lại thấy tủi thân, k hiểu tại sao nữa.
Thử hỏi mấy lần gọi điện cho mình, mình có gọi thì gọi, còn k thì thôi, trừ lúc wa chở mình đi học, nhá máy, hay nhờ vả j đó... mới gọi cho mình, còn k ch j cũng nt, hoặc k j cả.
Riết rồi đi chơi mình cũng chẳng còn thấy vui nữa, chán nản. Trước kia mỗi lần đi chơi mình còn thấy háo hức, mong chờ, vui vẻ, nhưng bh, những cảm giác ấy cứ chạy trốn khỏi mình. Ngày mới quen, mỗi lần mình an cơm, đi học hay làm bất cứ ch j, cũng có ng qt, nt hỏi thăm, hỏi mình đang làm j, ăn chưa, nhớ mình, qt mình từng chút một, còn bh mình có chờ mãi cũng k thấy, riết rồi đâm ra chán nản, nói ra thì sợ ngta buồn, mình chịu đựng 1 mình, k nói ra, nhưng thật sự mình chán đã lâu rồi, nhưng cứ sợ nếu nói ra, lỡ có ch j thì hối hận. Tự thấy mình ngu, nhẹ dạ, yếu đuối trong tình cảm quá, giá như mình mạnh mẽ lên 1 chút, nhẫn tâm thêm 1 chút, bớt nghĩ cho người khác đi 1 chút, bớt ngu đi 1 chút, bớt nhẹ dạ đi 1 chút, vô tư hơn 1 chút và bớt hoài nghi đi 1 chút,có lẽ mình sẽ thấy vui hơn. 
Thường những người suy nghĩ nhiều, cẩn thận hay chu đáo thì cuộc sống có vẻ khổ hơn, còn nh ng vô tư, họ k fai nghĩ suy ch j, vậy mà chẵng có j xảy ra, may mắn thường xuyên đến với họ, còn nếu có rủi ro, dường như đã có ai đó gánh dùm cho họ. Hơn nữa, những ng sống ác thường được sống lâu, làm j cũng được thuận lợi, còn nh ng tốt, họ cứ mãi nghèo khổ, đau khổ, và thường là chết sớm. Thiết nghĩ, Chúa đang thử thách nh ng ấy, và Chúa muốn thiên đường tô điểm bằng nh bông hoa đẹp ấy. 
Mình chán nh mình sẽ tự cân bằng được, h đây mình k thể tâm sự với ai, blog là ng duy nhất mình khắc lên nó nh nỗi buồn của mình, dù k dám viết hết nh j mình nghĩ lên, nh cũng trút được phần nào. Vì ngoài mình ra, chẳng ai biết được sự tồn tại của nó.

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Chán

Cảm giác chán nản lan tỏa trong lòng, k bjt cách nào thoát khỏi cả. Chán tất cả mọi thứ, kể cả tình yêu đó, mình được gì chứ? hạnh phúc? niểm vui?...???? không. Mình chỉ thấy toàn là đau khổ thui, làm sao đây chứ, mình k có can đảm tụ thoát khỏi, mình mệt mỏi, sợ hãi, lo lắng...và nhìn lại, mình chỉ đứng 1 mình, thấy cô độc quá, mình k thể và k muốn tâm sự với ai. Chẳng ai có thể hiểu và giúp mình quyết định được, chẳng ai có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, chẳng ai làm mình thấy an lòng như mẹ, chẳng ai thương mình và hy sinh cho mình bằng mẹ...
Mình mong muốn đủ thứ, nhưng...
Mình là người đáng thương.

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Em Cún ra đi


Đó là em chó mình thương nhất. Từ trước tới h em chẳng bao giờ di đâu xa cả, cứ quanh quẩn trong nhà, người đi đâu chó theo đó, mỗi lần thả xích ra là cứ ngậm lá cây, hay bất cứ thứ j trên miệng rùi chạy vào nhõng nhẽo với chủ. Pé chó ấy rất là dễ thương, mình thương nó lắm. H này k bjt em đang ở đâu hay mấy đứa trộm chó khốn kiếp đã cho em vào quán Cờ Tây rồi. Mình căm thù mấy tên đó, căm thù ai đã cướp mất em chó đi khỏi mình.
Em chó ơi hãy quay về đi em chó. Chị thương em và nhớ em lắm, em nỡ bỏ lại các con của em sao?
Ngày 12/8/2010

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

...

Hôm nay tôi sao thế...
Người ta nói: con người dù có tham lam hay mơ mộng đến đâu rồi cũng sẽ tới lúc người ta thấy chán nản mọi thứ. Đôi lúc bạn mong chờ, mơ ước và thích đủ thứ điều, rồi đến lúc bạn không còn muốn thứ j nữa. Cũng như lúc khi người ta khỏe mạnh, họ mong muốn cầu xin cho mình được cái này cái nọ, nhưng khi họ bệnh thì điều duy nhất họ mong muốn là mình được hết bệnh. Phải chăng mình đã bệnh???
Bây giờ mình cảm thấy mệt mỏi lắm, nếu lúc trước thì mình ước có bờ vai để dựa dẫm, còn bây giờ, chỉ muốn được ở 1 mình...chẳng muốn ai làm phiền mình lúc này. Sẽ làm j trong lúc đó, khóc, thơ thẫn... 
Có đôi lúc mình quá tham lam, mình muốn được cái này, cái nọ... thế nhưng, bây giờ, mặc dù mình chưa có được những thứ mình muốn nhưng mình đã muốn buông hết mọi thứ rồi. Trong tay mình hiện có được j chứ? Thật ra mình chẳng mất gì và cũng chẳng được gì, hay nói đúng hơn: chẳng có gì để mất cả. 
Lúc này mình thấy mệt mỏi quá, nhưng nhìn chung quanh, chẳng ai bên cạnh để chia sẻ với mình. Mình mệt mỏi nhưng không muốn nói nữa, mình đã nói nhiều lắm rồi.  Mình muốn ai đó, 1 ai đó thật sự hiểu mình, biết khi nào mình mệt mỏi và ở cạnh mình, người thật sự hiểu mình chứ k phải đợi mình nói ra  rồi mới biết. Nhưng nghĩ lại, mình có là j đâu mà yêu cầu cao như z. Mình hiểu người ta, hiểu lúc nào ngta như thế nào, nhưng chẳng ai hiểu mình, chẳng qua tại mình sống nội tâm và sâu sắc quá, hóa ra chỉ có mình mình khổ. Sống như z mình được j chứ, hay chỉ nhận toàn là đắng cay đau khổ. Mình lúc nào cũng sống cho người khác, cứ nghĩ mình làm thế này thì ngta nghĩ sao, ra sao...? Ít khi mình sống thật lòng với bản thân, mình chưa thật sự thành thật với chính mình, mình sợ bị quả báo. Mình úng thật là ngu ngốc. Nhiều khi thấy cách sống ấy giả dối nhỉ, có mệt khi phải sống cho người khác? Có nên chăng mình phải thay đổi? 
Mình đang ở dưới đáy của hình sin.