LaQ

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

10/10/2010

hôm nay ngày đẹp sao tâm trạng mình chẳng đẹp tẹo nào. Vài ngày trước bị chủ nhà đuổi đi với lý do: xây lại nhà trên nên lấy lại phòng để ở. Bữa nay đã tìm được phòng rồi. Nói chung là phòng cũng đẹp, rộng rãi, thoải mái, chỉ có điều mình thấy mắc quá (2.7 triệu chưa kể điện nước, điện 3000 đ/kg, nước 50.000/người) => quá mắc.
Mình thật chẳng muốn chuyển nhà tí nào, mình k thích nơi ở mới, 1 phần vì mắc, và phần kia...mình cũng chẳng hiểu vì sao lại buồn.
Qua đó rồi, xa xôi, mình sẽ k được ai đó chở đi chơi thường xuyên. Trước kia ở gần, chỉ cần gọi điện hay nt là có mặt, giờ đây, khoảng cách địa lý xa xôi, k bjt người ta có thường xuyên wa thăm mình? mỗi lần mình cần có qua ngay lập tức nữa hay k?
mình nhớ người ta, nhưng ngta về quê ngày hôm nay k gọi cho mình, nt cũng k thấy trả lời. Đó có phải là dấu hiệu báo trước j k nữa? mình buốn lắm.
Đủ thứ chuyện cứ đến cùng 1 lúc. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, k bjt là mình chịu nổi tới bao giờ nữa. Cũng nhiều lúc, mình muốn bỏ cuộc lắm, nhưng nghĩ lại ngta thương mình như z nên k nỡ, mình k phụ người, k bjt mình có bị người khác phụ hay k?
mình sợ và lo lắng đủ thứ. mình chỉ cần người ấy thông cảm, chia xẻ, hiểu mình và yêu thương chung thủy, vì mình làm mọi việc là mình vui rồi. Xin Chúa chúc phúc cho chúng con và luôn giữ chúng con bên Ngài!!!

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Hội những chú 4 - 5X talkative

Nghe tên cũng đã thấy được mức độ... khác thường của "hội" rồi nhỉ. Chuyện là thế này, trước nhà tớ có 1 "hội" bao gồm khoảng >=5 thành viên, "tụ tập" nhau ngồi uống cafe ở trước, tầm từ 7am - 10am. Thú vui của các chú là đọc báo và "xiên". 
+ Báo: tất cả những gì tổng thống Mỹ làm, chẳng hạn như hôm nay tổng thống đi đâu, làm gì, ăn gì, có bị đau bụng không, có rụng cọng tóc nào k... các chú ấy đều biết sạch. Mỗi sáng là mỗi chú cầm 1 tờ báo, thay phiên nhau đọc cho những thành viên còn lại nghe, rồi bình luận. Mà các chú ấy tài giỏi lắm nha, biết tất cả mọi thứ, từ việc cỏn con đến trọng đại, từ xã hội đến chính trị, cả việc phê bình, thậm chí còn "chê" Obama nữa cơ. Các chú đưa ra lời bình luận rất ư là pro, cứ như 1 chính trị gia đích thực í. Obama mà biết VN có người tài giỏi thế chắc phải xách dép, gạo qua tầm sư học đạo quá. 
+ "Xiên": đấy k phải các chú ấy thích ăn "que xiên" đâu nhá. "Xiên" ở đây là "nhìn xiên, nói xiên" ấy. Các chú ấy cực kỳ thích bình phẩm người khác. Ngồi ở đấy, ông đi qua bà đi lại, con nít chạy ngang, thanh niên chạy dọc... các chú ấy đều căng mắt kéo tai ra mà nhìn k thiếu 1 chi tiết nhỏ, nhìn từ trên xuống dưới, đến cả những gì người ta đem theo trên người, mà các chú ấy tự nhiên lắm nhá, nhìn 1 cách công khai, minh bạch, đàng hoàng chứ k có lén lút j cả (chỉ có điều, ánh nhìn của các chú ấy làm người ta ái ngại, cảm giác như mình là minh tinh màn bạc, bị super soi z đóa => kinh hoàng lắm, thử đi rồi biết). Giai đoạn sau của soi là "mói". Khi ngta đi khuất, các chú tha hồ bình phẩm một cách tự nhiên, moi đủ thứ ra nói, làm người nghe cũng thấy khó chịu... ui, hãi lắm các bạn ạ, tớ chẳng biết nói thế nào nữa, vì tớ k có khiếu như các chú í. Có bữa tớ đi chợ, sách 1 bịch thật to về, vậy mà tớ mua j các chú ấy đều biết hết nha, làm như các chú có mắt thần z đóa. Thui em sợ, bó...toàn thân.
Mà nhìn mặt các chú rất chi là..."dễ ưa", một ánh nhìn moi móc, tò mò và có chút gì ghét ghét nữa. 
Nói thật mình chẳng ưa các chú chút nào, k chỉ mình, 100 người chắc có đến 99.5 người giống mình rồi. Ê lắm! Mình viết ra đây, chẳng phải nói xấu j họ, nhưng để cho mọi người biết, soi người ta như z chẳng tốt lành j, đặt trường hợp là người bị soi, bạn sẽ thấy thế nào? Những người chuyên cầm...kính hiển vi ấy cũng chẳng được ai ưa và nể trọng. Bạn có thích làm người mà người khác khinh chê k? Tất nhiên là k. Nếu hội 4 -5X ấy là đàn bà thì còn dễ thông cảm (vì nhiều chuyện là phẩm chất thiên bẩm sẵn có của mỗi người phụ nữ, chẳng qua là có phát huy nó k thôi), còn đây, rành rành ra là đấng nam nhi chi chí, z mà lại...thật đáng thất vọng. Nếu các chú k có việc gì làm thì hãy về giúp vợ con 1 tay, họ nếu có được 1 chút sự giúp đỡ của các chú thì công việc sẽ được đỡ đần rất nhiều, gia đình sẽ khắng khít hơn. Trong hội có 1 người là chủ nhà tụ tập ấy, vợ thì làm quần quật cả ngày, nhờ chồng thì bị nạt nộ chứ chẳng giúp được, tớ là người ngoài, lại chẳng thân thiết gì mà đôi khi qua mua đồ còn nghe cô ấy than vãn nữa kìa. Càng thương người vợ bao nhiều, càng ghét người chồng bấy nhiêu. Hội talkative hay hội soi biết khi nào mới chấn chỉnh lại được đây? Hiện bh tớ đang viết entry này thì các chú ấy vẫn còn ngoài kia tập trung chuyên môn, tớ mới đi học về, bứt xúc đã lâu, nay giọt nước làm tràn ly, ức quá tớ phải viết cái này vì k ít lần tớ đã là nạn nhân bất đắt dĩ của họ. 
Tớ k muốn mất tất cả sự nể phục đối với họ, vì ít ra họ cũng đáng bậc cha chú, tiền bối của tớ, nhưng nếu cứ tiếp tục cái đà này, tớ sợ tớ sẽ trở thành kẻ tiểu bối k bjt kính trọng người trên mất.


 

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

7/9/2010

Trong cuộc sống, đôi khi ta phải gặp những người mà ta thực sự chẳng ưa tẹo nào, dù người đó chẳng làm gì mất lòng hay hại minh, hoặc nói xấu mình (ít ra thì cũng chưa lọt đến tai), nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt, ta chẳng thể nào ưa nổi người đó. Xét đến đầu tiên, tại sao người ta lại z với mình:
1) đó chỉ là cảm giác của riêng mình,
2) Tại mình làm gì đó người ta ghét mà k bjt,
3) Mình chẳng làm gì sai cả, tại mình k hợp nhãn người ta thui,
4) Vì ganh tỵ,....
Nhiều lý do lắm, nhưng cũng chẳng thể biết được sao lại như vậy. Cuộc sống đôi khi có điều gì đó mà ta k thể biết. Nhưng nhiều lúc k bjt lại tốt, chẳng phải lo nghĩ gì nhiều.
Cũng có người khó chịu ra mặt, nhưng mình phải nhún nhường, vì mình cần người ta, vì mình thấp cổ bé họng, vì..., mình cứ làm như vẻ ngu ngơ k bjt gì, thơ dại, cười xòa cho qua chuyện nhưng trong lòng lại cay đắng biết dường nào. Sống là phải chịu nhục vậy à?
Ngược lại, cũng có người ta yêu thương, tôn trọng, thích thú... nhưng chẳng mở miệng cho nên lời. Vì choáng ngợp, vì e ngại, vì rụt rè, vì mắc cỡ... Vd như người ta đẩy xe vào cổng cho, chẳng thèm quay lại có tiếng cám ơn. Chắc người ta đánh giá thấp mình lắm. Tự bản thân mình cũng cảm thấy xấu hổ lắm chứ, mình muốn khóc để chuộc cái lỗi lầm nhỏ con ấy. Nhưng làm gì được chứ, mình là đứa vốn vụng về trong giao tiếp ứng xử mà.
Mình quý người ta, k dám nói, mình ghét người ta, cũng k dám nói... Cái gì mình cũng không dám nói. Mình là kẻ ngu ngốc. Đừng trách tôi nhé, k phải vì tôi là kẻ bất lịch sự, chỉ vì tôi rụt rè và ngu ngốc quá thôi!
Suy nghĩ nhiều cũng mệt nhỉ? Sống nội tâm quá chi cho khổ.

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Chuỗi ngày chán

Đang làm bài, nhưng sao k co tâm trạng j hết. Chán. Sao trời sinh ra lại có người suốt ngày chán nản, buồn bã như mình nhỉ? Mình muốn khóc nhưng k dc. Mình muốn nhiều thứ nhưng k dc. Mình k bjt fai làm sao bh. 
K hiểu sao, thấy người ta hạnh phúc (k bjt có hạnh phúc thiệt k, chỉ thấy chụp hình chung, đi chơi chung hay j đó...) mình lại thấy tủi thân, k hiểu tại sao nữa.
Thử hỏi mấy lần gọi điện cho mình, mình có gọi thì gọi, còn k thì thôi, trừ lúc wa chở mình đi học, nhá máy, hay nhờ vả j đó... mới gọi cho mình, còn k ch j cũng nt, hoặc k j cả.
Riết rồi đi chơi mình cũng chẳng còn thấy vui nữa, chán nản. Trước kia mỗi lần đi chơi mình còn thấy háo hức, mong chờ, vui vẻ, nhưng bh, những cảm giác ấy cứ chạy trốn khỏi mình. Ngày mới quen, mỗi lần mình an cơm, đi học hay làm bất cứ ch j, cũng có ng qt, nt hỏi thăm, hỏi mình đang làm j, ăn chưa, nhớ mình, qt mình từng chút một, còn bh mình có chờ mãi cũng k thấy, riết rồi đâm ra chán nản, nói ra thì sợ ngta buồn, mình chịu đựng 1 mình, k nói ra, nhưng thật sự mình chán đã lâu rồi, nhưng cứ sợ nếu nói ra, lỡ có ch j thì hối hận. Tự thấy mình ngu, nhẹ dạ, yếu đuối trong tình cảm quá, giá như mình mạnh mẽ lên 1 chút, nhẫn tâm thêm 1 chút, bớt nghĩ cho người khác đi 1 chút, bớt ngu đi 1 chút, bớt nhẹ dạ đi 1 chút, vô tư hơn 1 chút và bớt hoài nghi đi 1 chút,có lẽ mình sẽ thấy vui hơn. 
Thường những người suy nghĩ nhiều, cẩn thận hay chu đáo thì cuộc sống có vẻ khổ hơn, còn nh ng vô tư, họ k fai nghĩ suy ch j, vậy mà chẵng có j xảy ra, may mắn thường xuyên đến với họ, còn nếu có rủi ro, dường như đã có ai đó gánh dùm cho họ. Hơn nữa, những ng sống ác thường được sống lâu, làm j cũng được thuận lợi, còn nh ng tốt, họ cứ mãi nghèo khổ, đau khổ, và thường là chết sớm. Thiết nghĩ, Chúa đang thử thách nh ng ấy, và Chúa muốn thiên đường tô điểm bằng nh bông hoa đẹp ấy. 
Mình chán nh mình sẽ tự cân bằng được, h đây mình k thể tâm sự với ai, blog là ng duy nhất mình khắc lên nó nh nỗi buồn của mình, dù k dám viết hết nh j mình nghĩ lên, nh cũng trút được phần nào. Vì ngoài mình ra, chẳng ai biết được sự tồn tại của nó.

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Chán

Cảm giác chán nản lan tỏa trong lòng, k bjt cách nào thoát khỏi cả. Chán tất cả mọi thứ, kể cả tình yêu đó, mình được gì chứ? hạnh phúc? niểm vui?...???? không. Mình chỉ thấy toàn là đau khổ thui, làm sao đây chứ, mình k có can đảm tụ thoát khỏi, mình mệt mỏi, sợ hãi, lo lắng...và nhìn lại, mình chỉ đứng 1 mình, thấy cô độc quá, mình k thể và k muốn tâm sự với ai. Chẳng ai có thể hiểu và giúp mình quyết định được, chẳng ai có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, chẳng ai làm mình thấy an lòng như mẹ, chẳng ai thương mình và hy sinh cho mình bằng mẹ...
Mình mong muốn đủ thứ, nhưng...
Mình là người đáng thương.

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Em Cún ra đi


Đó là em chó mình thương nhất. Từ trước tới h em chẳng bao giờ di đâu xa cả, cứ quanh quẩn trong nhà, người đi đâu chó theo đó, mỗi lần thả xích ra là cứ ngậm lá cây, hay bất cứ thứ j trên miệng rùi chạy vào nhõng nhẽo với chủ. Pé chó ấy rất là dễ thương, mình thương nó lắm. H này k bjt em đang ở đâu hay mấy đứa trộm chó khốn kiếp đã cho em vào quán Cờ Tây rồi. Mình căm thù mấy tên đó, căm thù ai đã cướp mất em chó đi khỏi mình.
Em chó ơi hãy quay về đi em chó. Chị thương em và nhớ em lắm, em nỡ bỏ lại các con của em sao?
Ngày 12/8/2010

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

...

Hôm nay tôi sao thế...
Người ta nói: con người dù có tham lam hay mơ mộng đến đâu rồi cũng sẽ tới lúc người ta thấy chán nản mọi thứ. Đôi lúc bạn mong chờ, mơ ước và thích đủ thứ điều, rồi đến lúc bạn không còn muốn thứ j nữa. Cũng như lúc khi người ta khỏe mạnh, họ mong muốn cầu xin cho mình được cái này cái nọ, nhưng khi họ bệnh thì điều duy nhất họ mong muốn là mình được hết bệnh. Phải chăng mình đã bệnh???
Bây giờ mình cảm thấy mệt mỏi lắm, nếu lúc trước thì mình ước có bờ vai để dựa dẫm, còn bây giờ, chỉ muốn được ở 1 mình...chẳng muốn ai làm phiền mình lúc này. Sẽ làm j trong lúc đó, khóc, thơ thẫn... 
Có đôi lúc mình quá tham lam, mình muốn được cái này, cái nọ... thế nhưng, bây giờ, mặc dù mình chưa có được những thứ mình muốn nhưng mình đã muốn buông hết mọi thứ rồi. Trong tay mình hiện có được j chứ? Thật ra mình chẳng mất gì và cũng chẳng được gì, hay nói đúng hơn: chẳng có gì để mất cả. 
Lúc này mình thấy mệt mỏi quá, nhưng nhìn chung quanh, chẳng ai bên cạnh để chia sẻ với mình. Mình mệt mỏi nhưng không muốn nói nữa, mình đã nói nhiều lắm rồi.  Mình muốn ai đó, 1 ai đó thật sự hiểu mình, biết khi nào mình mệt mỏi và ở cạnh mình, người thật sự hiểu mình chứ k phải đợi mình nói ra  rồi mới biết. Nhưng nghĩ lại, mình có là j đâu mà yêu cầu cao như z. Mình hiểu người ta, hiểu lúc nào ngta như thế nào, nhưng chẳng ai hiểu mình, chẳng qua tại mình sống nội tâm và sâu sắc quá, hóa ra chỉ có mình mình khổ. Sống như z mình được j chứ, hay chỉ nhận toàn là đắng cay đau khổ. Mình lúc nào cũng sống cho người khác, cứ nghĩ mình làm thế này thì ngta nghĩ sao, ra sao...? Ít khi mình sống thật lòng với bản thân, mình chưa thật sự thành thật với chính mình, mình sợ bị quả báo. Mình úng thật là ngu ngốc. Nhiều khi thấy cách sống ấy giả dối nhỉ, có mệt khi phải sống cho người khác? Có nên chăng mình phải thay đổi? 
Mình đang ở dưới đáy của hình sin.